Áp lực là thứ căm ghét, xấu xí, gai góc nhưng khổ nổi nố luôn là bạn đồng hành với mình suốt những năm đi làm việc. Cũng nãn, cúng thật hãnh diện.
Cuộc Sống Quanh Ta
(Đang trong thời kỳ xây dựng, chưa tân gia được)
Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014
Ngũ Long Trân Châu
Lâu quá không về ngôi nhà của mình, không có thời gian quan tâm chăm sóc, buồn thật. Công việc áp lực nay đến cuối năm âm lịch mà không hoàn thành chỉ tiêu thì lãnh đạo cho lên đĩa.
Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013
Nhã Ý Chủ Nhà
NGŨ LONG TRÂN CHÂU
Bộ bàn ghế độc đáo
Bộ bàn ghế gốc Hương được chế tác năm 2010 tại Bình Thuận. Do các nghệ nhân kinh nghiệm, tay nghề sắc xảo thực hiện.
Chất liệu: gốc cây Hương đinh.
Tình trạng : Không có cấy ghép ở bất cứ chi tiết nào, chạm trổ tỷ mỹ.
Ý tưởng: bộ bàn ghế được đặt tên Ngũ Long Trân Châu.
Mô tả: trên bộ bàn ghế được khắc 5 con Rồng cùng quả Trân Châu.
Bàn : kích thước 0,8x1,5m. trên bàn có 1 Rồng
Ghế đôi có chạm 2 Rồng
Chế chiếc mổi ghế 1 Rồng.
Bộ bàn là sản phẩm tinh túy của các nghệ nhân kết hợp với sự độc đáo của 4 gốc cây Hương tạo nên.
Bộ bàn đặt trong phòng khách tỏa ra mùi Hương của núi rừng, và sự sang trọng cổ điển.
Nay chủ nhà : trungcdcv.blogspot.com có nhã ý để lại cho các bác nào có nhu cầu chơi nghệ thuật, sưu tầm, cổ điển, trang trí, du lịch...
Các bác có quan tâm xin để lại lời nhắn và thông tin.
Thân chào!
Bộ bàn Ngũ Long Trân Châu. |
Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012
Rượu Ngô
Nghỉ trưa tản mạn chuyện rượu...
Nhân lúc phòng làm việc đang ngào ngạt hương rượu Ngô do mình chia rượu bị rớt một ít ra thảm. Mình đâm cao hứng giờ nghỉ trưa viết vài dòng cho vui...
Hồi mình mới ra trường đi làm, thi thoảng phải quà cáp chỗ này chỗ kia, bóp mồm bóp miệng mua 1 chai rượu Tây để đi biếu, những hơn 400K, gần bằng một tháng lương lúc đó. (sau này biết là rượu đó 100% là giả). Cầm chai rượu mình ngẫm, bố mình ở nhà vất vả nuôi mình bao năm mà còn chưa biết vị rượu Tây thế nào, giờ vì mưu sinh mà phải đem biếu, nên nhất quyết sau này có tiền sẽ mua biếu bố một chai. Về FPT làm được vài tháng, cuối năm cầm cục tiền thưởng to tướng lại chả phải quà cáp ai. Nên ngoài trả nợ vẫn còn ăn tiêu thoải mái, việc đầu tiên mình nghĩ đến là mua biếu bố một chai rượu Tây ăn Tết. Mua hẳn một chai Chivas 18, (mua chỗ quen nên chắc cũng tin tưởng được một chút). Cầm về biếu bố, bố quý lắm, Giao thừa đem ra uống, mấy bố con gật gù: "Rượu Tây có khác, vị khác ...rượu Ta thật".
Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012
Từ chức khó lắm!
Từ chức… khó lắm!
Với cách suy nghĩ của người Á Đông và với cơ chế sử dụng cán bộ như hiện nay, việc vận động hoặc để người đứng đầu tự nguyện từ chức xem ra hơi bất khả thi.
Gần đây, người ta nói nhiều đến “văn hóa từ chức”, thậm chí, trong Dự thảo Luật Phòng chống tham nhũng (sửa đổi) còn đề cập đến việc rằng, nếu người đứng đầu cơ quan để xảy tham nhũng mà chủ động từ chức thì được giảm nhẹ hình phạt (?)
Rồi không ít người đã lấy những chuyện từ chức ở nước ngoài để so sánh với Việt Nam. Và rồi đã có không ít lời mỉa mai, nhiếc móc một cán bộ nào đó mà để xảy ra chuyện không hay ở đơn vị mình… Rằng “sao không từ chức”?
Thật đúng là nói theo kiểu: “Thọc gậy xuống nước chẳng giá”.
Cho đến nay (cứ tạm tính trong khoảng 20 năm trở lại đây), hình như chưa có cán bộ đầu ngành nào của Trung ương và địa phương dám hiên ngang tuyên bố: “Tôi chịu trách nhiệm về việc đó. Và tôi xin từ chức” .
Xin từ chức - câu nói giản dị, ngắn gọn, nhưng xem ra có sức nặng ngàn cân, hay nói sâu sa hơn thì có sức nặng của cả một đời người.
Muốn từ chức, khó lắm!
Để có một vị trí trong bộ máy công quyền, người ta phải phấn đấu bền bỉ từ lúc đầu xanh tuổi trẻ. Phải học tập, phải rèn luyện, phải qua đủ các lớp bồi dưỡng kiến thức chính trị, kinh tế, văn hóa; và phải giữ gìn đủ mọi thứ. Tóm lại là bên cạnh việc học tập, rèn luyện nâng cao trình độ thì người ta còn phải hy sinh đi rất nhiều thứ và trước hết phải là người được tín nhiệm… Ấy là chưa kể không ít người từng vào sinh ra tử, đổ máu cho sự nghiệp giải phóng dân tộc và rõ ràng là họ có bề dày kinh nghiệm, có phẩm chất chính trị đã được tôi luyện, thử thách.
Quá trình đề bạt cán bộ của ta là “tuần tự nhi tiến”, là mất nhiều năm, được sắp xếp, quy hoạch một cách có bài bản. Và việc bổ nhiệm được tiến hành theo những trình từ, thủ tục khắt khe, chứ không phải bỗng chốc mà lên được ghế nọ ghế kia…
Để có được chức vụ đó là gian khổ lắm (mà chức vụ càng cao thì đòi hỏi sự hy sinh càng lớn); là tốn thời gian lắm.
Nay bảo người ta nói: “Tôi xin từ chức” - đâu có dễ.
Ấy là cái khó thứ nhất.
Có được chức vụ thì kèm theo là không ít quyền lợi và thậm chí là “đặc lợi” (ngoài lương). Nào là được sử dụng xe công như xe riêng, đi thoải mái mà không lo mua xăng, không mất tiền chăm sóc xe. Rồi được ưu tiên cấp đất, cấp nhà, hoặc được mua nhà với giá ưu đãi, hoặc cộng “điểm” năm công tác… Và vô vàn các thứ bổng lộc khác. Thứ thì do cơ chế, do chính sách; thứ thì do quan hệ… Cho nên không lấy gì làm lạ, khi có nhiều cán bộ vẫn than vãn rằng lương thấp quá, nhưng họ vẫn thừa tiền đi chơi golf, vẫn có trang trại, vẫn có biệt thự, vẫn có xe sang…
Cho nên, từ bỏ chức vụ, có nghĩa là phải từ bỏ những quyền lợi vật chất mà họ đang hưởng.
Việc ấy đâu có dễ.
Ấy là cái khó thứ hai.
“Một người làm quan, cả họ được nhờ”, câu nói đó từ xưa đã đúng, và bây giờ càng đúng. Một người làm quan to, nhiều khi không chỉ “cả họ” mà còn cả huyện, cả tỉnh và vô số bạn bè, chiến hữu khác nữa. Một người làm quan, có uy thì không biết bao nhiêu người khác dựa vào cái “bóng” sừng sững ấy để làm giàu, để thăng quan, tiến chức. Chỉ có điều, những trường hợp dựa “bóng” này, không thể “chỉ mặt, đặt tên” được. Thiên hạ biết đấy, hiểu đấy, nhưng chẳng thể nào “nói có sách, mách có chứng”. Nay người có chức từ chức, cái “bóng” biến mất, thế thì đám con cháu, họ hàng, chiến hữu kia nấp vào đâu? Cho nên tất cả phải xúm lại, giữ cho cái “bóng”.
Để từ bỏ sự “tỏa bóng”, cá nhân một người không phải là không thể làm được. Nhưng còn bao nhiêu người khác nữa chứ? “Mình vì mọi người” mà!
Cho nên phải cố mà giữ.
Ấy là cái khó thứ ba.
Người Việt mình vốn thích danh, thậm chí là danh hão. Cho nên bây giờ mới nảy nòi ra chuyện đua nhau chạy bằng cấp để ghi vào cạc-vi-dít cho oai. Và vì thế mới có câu, nào là: “Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng”, rồi: “Trăm năm bia đá thì mòn. Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ”… Người có chút danh, nhiều khi trở thành niềm tự hào, là chỗ dựa tinh thần không chỉ cho người thân trong gia đình, mà còn cả họ hàng, cả vùng quê…
Cho nên khi tuyên bố từ chức, có nghĩa là phải bỏ cái danh mà mình đã khổ công xây dựng bấy lâu, phải trải trăm đắng ngàn cay mới có được… Đâu có dễ.
Ấy là cái khó thứ tư.
Cứ xem gương bao nhiêu cán bộ khi đương chức, đương quyền thì nói chuyện “rời ghế” nhẹ như lông hồng và rất cao đạo, coi chức tước là phù vân, coi danh lợi là như gió thoảng… Nhưng khi sắp đến lúc phải về hưu thì họ vội vàng, cuống quýt “chạy” để ở lại. Họ xin xỏ, nằn nèo và lôi ra đủ mọi lý do để mong cấp trên giữ lại cho thêm thời gian. Nhiều thì vài ba năm, ít thì vài ba tháng… Và không ít người, khi rời ghế về nghỉ theo chế độ thì đã bị sốc nặng…
Đấy, chuyện về nghỉ hưu mà còn không đơn giản như vậy, huống chi xin “từ chức”.
Ấy là cái khó thứ năm.
Ở nước ta vẫn đang duy trì chế độ tập thể lãnh đạo và cá nhân phụ trách, người đứng đầu phải làm theo Nghị quyết, theo những kế hoạch do tập thể đề ra. Cho nên, dấu ấn cá nhân ở trong mỗi đơn vị thường là không cao. Chỉ có những ai dám quyết, dám làm, dám chịu và luôn mang tâm thế: “Đã làm thì làm cho ra hồn, còn nếu không, về ngay”, thì mới có thể có những quyết đoán, mạnh mẽ, mang tính đột phá.
Những người như thế rất hiếm. Cho nên, mỗi khi xảy ra việc gì rất khó có thể quy trách nhiệm cụ thể cho cá nhân. Và cái gọi là “trách nhiệm của người đứng đầu” ở ta hiện nay còn rất mơ hồ.
Vậy mà lại đòi người ta phải từ chức khi có vụ việc gì xảy ra ở ngành ấy? Đâu có đơn giản.
Ấy là cái khó thứ sáu.
Với sáu cái khó như vậy (nhưng chắc là chưa hết) - mà đòi hỏi người có chức vị phải sẵn sàng từ chức thì xem ra nói thế chứ nói nữa cũng không ai muốn từ chức. Vì vậy, muốn để cho người cán bộ sẵn sàng từ chức khi thấy mình không làm được việc, hoặc không đáp ứng được sự phát triển của thời cuộc thì cần phải có những cơ chế nào đó và đặc biệt là phải làm cho người cán bộ đang giữ chức vụ thấy rằng: Người cán bộ không phải là hòn đất sét được nặn lên thành ông Bụt và khi đã đặt lên bệ rồi thì cứ thờ mãi như thế. Chức vụ đó có thể có ngày hôm nay, nhưng ngày mai mất đi thì đó cũng là việc bình thường. Và một điều rất quan trọng là cái chức vụ ấy không mang lại nhiều lợi lộc về vật chất.
Tất nhiên, với cách suy nghĩ của người Á Đông và với cơ chế sử dụng cán bộ như hiện nay, việc vận động hoặc để người đứng đầu tự nguyện từ chức xem ra hơi bất khả thi.
Theo Như Thổ
Petrotimes
cop dantri
Không lọt được tai dân
Lời nói suông không lọt được tai dân!
(Dân trí) - Lời nói không đi đôi với việc làm không có cơ hội để tồn tại. Hãy hành động và tạo ra giá trị. Người làm lãnh đạo chỉ thực sự có giá trị khi chính họ tạo ra được giá trị cho đất nước. Chí ít, hành động từ chức cũng là một giá trị.
Người dân quan tâm theo dõi kỳ họp của Quốc hội, đặt biệt là những phiên chất vấn, chứng tỏ chất lượng của dân trí và nhận thức về dân chủ ngày càng cao. Không khí chính trị của đất nước thực sự lành mạnh một khi có sự tham gia một cách tự giác và tự do của dân chúng. Sự tham gia đó được thể hiện bằng cách thông qua đại diện của dân trước nghị trường và đặc biệt là ý kiến đóng góp, phản biện của dân thông qua dư luận, báo chí.
Đại biểu Dương Trung Quốc đặt ra một vấn đề dân rất ưng bụng, đó là đừng nói lời xin lỗi nữa, mà hãy có hành động cụ thể hơn, hãy từ chức nếu như làm không được việc. Quá đúng, từ trước đến nay, lời xin lỗi được đưa ra rất nhiều, có khi bị lạm dụng. Ban đầu dân còn chia sẻ, nhưng nghe hoài cũng nhàm tai. Lời xin lỗi phải đi liền với sửa đổi, phục vụ nhân dân tốt hơn, đem lại lợi ích thiết thực cho xã hội, tạo ra thành quả cho đất nước. Nếu không thì xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì.
Dư luận đánh giá cao phát biểu chất vấn của đại biểu Dương Trung Quốc. Vấn đề ông Quốc đặt ra nghiêm túc, đúng tâm tư nguyện vọng của dân. Sự quyết liệt đoạn tuyệt với lời xin lỗi là để hướng đến hành động và trách nhiệm trước pháp luật. Những người đang giữ các cương vị lãnh đạo trong hệ thống chính quyền chắc chắn chia sẻ được với điều mà vị đại biểu này đặt ra, để sắp tới, sẽ không còn những lời xin lỗi chung chung. Dân chúng đón nhận một luồng sinh khí mới từ bộ máy công quyền, đó là chỉ có những con người sẵn sàng hành động và dám chịu trách nhiệm.
Lịch sử ghi lại nhiều vị quan cởi ấn từ quan, Chu Văn An, Nguyễn Trãi là những bậc hiền tài có nhân cách như vậy. Dâng “Thất trảm sớ” can vua chém đầu nịnh thần không được là từ quan, tự thấy mình không đủ sức gánh vác việc nước là từ quan. Với những con người này, làm quan là trọng trách, là hy sinh, không phải vì danh lợi. Là nhà sử học, đại biểu Dương Trung Quốc đưa dẫn chứng: “Đảng ta từng có một vị Tổng bí thư, người có công lớn trong Cách mạng Tháng 8-1945, sau khi nhận trách nhiệm chính trị về những sai lầm trong Cải cách ruộng đất 1956 đã từ chức và tiếp tục phấn đấu để rồi ba thập kỷ sau trở lại với cương vị Tổng bí thư, kịp góp phần khởi động công cuộc Đổi mới trước khi từ trần”.
Những nhân cách lớn đó là những tấm gương sáng cho hôm nay.
Tiếc rằng, trên thực tế vẫn diễn ra “văn hóa chạy chức” nhiều hơn văn hóa từ chức. Nhiều diễn đàn, hội thảo nêu tệ nạn này nhưng chưa hạn chế được. Đặt vấn đề về văn hóa từ chức lúc này tuy muộn mằn nhưng còn hơn không, bởi vì lời nói suông không lọt được tai dân. Với thời đại thông tin ngày nay, con người dễ dàng xác định chân giá trị của cuộc sống. Mọi lời nói không đi đôi với việc làm không có cơ hội để tồn tại dù cho nó được biện minh hay che chắn như thế nào. Cho nên, hãy hành động và tạo ra giá trị. Người làm lãnh đạo chỉ thực sự có giá trị khi chính họ tạo ra được giá trị cho đất nước. Chí ít, hành động từ chức cũng là một giá trị.
Lê Chân Nhân
Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012
Tiếng Việt
Những làng Việt nói tiếng Việt kỳ lạ
LẠ KỲ TIẾNG VIỆT ĐÓ ĐÂY
Dường như mỗi tỉnh đều có một thứ phương ngữ riêng, thậm chí trong mỗi tỉnh thì một vài huyện, xã lại có phương ngữ riêng của mình. Nhưng có một hiện tượng có thể nói là rất lạ: có những làng nói tiếng Việt mà như nói tiếng... nước ngoài. Tiếng nói của họ lạ từ giọng điệu, phát âm cho đến từ ngữ.(báo Tuổi Trẻ)
LÀNG NÓI TIẾNG... CỰC LẠ
Báu vật của làng
Báu vật này không thể sờ mó, cầm nắm hay ngắm nhìn, nhưng với trên 1.200 người dân làng Đa Chất này, thứ ngôn ngữ lạ nói người làng khác nghe như “vịt nghe sấm” lại chính là một thứ báu vật vô giá mà không phải làng xã nào cũng có được. Ngay tại cổng đình làng Đa Chất - ngôi đình cổ trên 500 tuổi được xếp hạng di tích quốc gia từ năm 1995, chúng tôi chứng kiến đoạn hội thoại ngắn của hai người dân. Một bác đang cùng cả nhà ngồi ăn cơm trưa, thấy người quen dẫn khách đi qua cửa nhà hỏi:
Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012
RƯỢU CẦN
Hương sắc rượu cần của người Thái
Nguồn : ruoucan.info.
YBĐT - Rượu cần là hương vị đặc sắc của đồng bào Thái ở miền Tây cần được giữ gìn và phát huy từ cách chế biến đến nghi thức uống rượu để trở thành nét sinh hoạt văn hóa mang đậm bản sắc dân tộc.
Rượu cần của dân tộc Thái đã trở thành sản phẩm hàng hóa được nhiều người ưa chuộng |
Đến với đồng bào Thái ở các huyện, thị miền Tây của tỉnh Yên Bái như Văn Chấn, Nghĩa Lộ, Trạm Tấu và Mù Cang Chải trong ngày xuân thì ngoài việc được thưởng thức các món ăn đặc sản mang đậm bản sắc văn hoá dân tộc như: khẩu cám - xôi ngũ sắc, púng xượng - xúc xích hay món pà chí - cá nướng, du khách sẽ còn được thưởng thức thêm hương vị nồng nàn làm đắm say lòng người mà dân tộc Thái gọi là “Lẩu xá - rượu cần”.
Rượu cần là sản phẩm được bàn tay khéo léo của người Thái chế biến từ những thứ sẵn có trong tự nhiên làm nên thứ rượu mang hương vị thấm đậm tinh túy của trời đất, làm ngây ngất lòng người. Theo anh Lò Văn Tiên, dân tộc Thái ở bản Hát, xã Hát Lừu huyện Trạm Tấu cho hay: “Muốn làm được thứ đặc sản - rượu cần này ngon, có hương vị đặc sắc, quan trọng nhất bước đầu tiên là phải tạo được men rượu tốt. Men rượu thường được làm từ lá, rễ và quả cây rừng có tinh dầu với các loại thuốc bắc và cùng mùi vị gừng, giềng, ớt…
Nhìn nhận lại môn lịch sử - Dạy gì về Phan Châu Trinh ?
Cần đánh giá lại tầm vóc của nhà cách mạng Phan Châu Trinh.
Có phải là người “lạc lối trời Âu”?
SGK Lịch sử lớp 11, phần viết về Phan Châu Trinh dài hơn một trang, có kèm ảnh ông. Tiêu đề của mục là “Phan Châu Trinh và xu hướng cải cách”, nằm trong bài 23 có tên “Phong trào yêu nước và cách mạng ở Việt Nam từ đầu thế kỷ XX đến chiến tranh thế giới thứ nhất (1914)”.
Trong một bài viết gần đây, Giáo sư Phạm Duy Hiển kể chuyện ông tò mò tìm xem người ta đang dạy cho lớp trẻ ngày nay về Phan Châu Trinh như thế nào. Ông tìm SGK môn sử lớp 11, và đọc được nguyên văn như sau: “Ông (Phan Châu Trinh) là người sớm tiếp thu những tư tưởng tiến bộ, chủ trương cứu nước bằng biện pháp cải cách như nâng cao dân trí, dân quyền, dựa vào Pháp để đánh đổ ngôi vua và bọn phong kiến hủ bại, xem đó như là điều kiện tiên quyết để giành độc lập” (chữ nghiêng của Pham Duy Hiển). Kể tội nhà chí sĩ nổi tiếng đầu thế kỷ 20 chừng đó sợ chưa đủ, cuối bài, người viết sách còn quyết nhét thêm vào đầu học trò: “Hãy nêu những sự kiện chứng minh Phan Châu Trinh chủ trương cứu nước theo khuynh hướng dân chủ tư sản…”.
Mấy mươi năm trước, một nhà thơ nổi tiếng đã mỉa mai: “Phan Châu Trinh lạc lối trời Âu”. May thay, từ đó đến nay (thật ra cả trước đó nữa) có những người khiêm tốn, biết tôn trọng lịch sử, chịu khó nghiên cứu nghiêm túc hơn về nhân vật lớn này của nước ta. Huỳnh Thúc Kháng từng viết: “Phan Châu Trinh là nhà cách mạng đầu tiên của Việt Nam”. Chắc chắn cụ Huỳnh không hồ đồ. Cụ viết thế vì cụ hiểu nhà cách mạng không chỉ là người mưu đồ một cuộc khởi nghĩa, lật đổ một chính quyền..., mà là người muốn thay đổi số phận một dân tộc, căn cứ trên những suy ngẫm sâu xa... Như để cắt nghĩa rõ hơn nhận định của Huỳnh Thúc Kháng, học giả Hoàng Xuân Hãn nói: “Sau khi phong trào Cần Vương bị đàn áp tan rã hoàn toàn, Phan Châu Trinh đã đi sâu nghiên cứu những nhược điểm cơ bản về văn hóa xã hội Việt Nam, cụ thấy rõ nguyên nhân sâu xa đã đưa đến mất nước là sự thua kém của xã hội ta so với phương Tây. Phan Châu Trinh đã đưa ra đường lối mới để tìm lối thoát cho con đường cứu nước...".
Nhà cách mạng, văn hóa, giáo dục lớn
Nghĩa là ít nhất có 2 điều: khác với tất cả những người đi trước và những người đồng thời, Phan Châu Trinh là người đầu tiên đi tìm nguyên nhân mất nước không phải ở đâu khác mà là chính trong sự thua kém về văn hóa của ta. Thứ hai, ông cũng là người đầu tiên, sớm một cách khác thường, cách đây hơn một thế kỷ, nhận ra điều mà ngày nay ta gọi là toàn cầu hóa. Cuộc toàn cầu hóa thứ nhất, hiểu rằng thế giới đã rộng ra mênh mông, thời đại đã khác về cơ bản. Vì vậy, ông cho rằng cần đặt vấn đề độc lập không phải là bước cuối cùng, mà như một bước trong tầm đi xa hơn là phát triển dân tộc, phát triển dân tộc cho kịp với toàn cầu, với thời đại. Thì độc lập mới có ý nghĩa, và lâu bền.
Những éo le của lịch sử đã dẫn chúng ta đi theo con đường khác, cho đến độc lập và thống nhất hôm nay. Nhưng đúng như nhà sử học Pháp Daniel Héméry nói: “Những nan đề Phan Châu Trinh từng thấy và trằn trọc tìm cách giải quyết cho đất nước trăm năm trước thì nay vẫn còn nguyên đấy, Các thế hệ người Việt Nam vẫn còn phải tiếp tục đảm nhận”.
Vậy đó, Phan Châu Trinh không chỉ là “nhà cách mạng đầu tiên”, ông còn là nhà văn hóa lớn, cũng là nhà giáo dục lớn.
Nói chuyện lịch sử bao giờ cũng cần rất thận trọng. Nói lịch sử với lớp trẻ càng cần thận trọng hơn. Về Phan Châu Trinh, nhân vật sáng chói đầu thế kỷ XX của chúng ta, ít ra cũng cần cố gắng nói với những người trẻ hôm nay rằng ông từng thống thiết nhận ra những câu hỏi sâu sắc nhất của phát triển dân tộc, mà lịch sử éo le đã buộc phải bỏ dở dang. Vậy thì chính lớp trẻ hôm nay phải tiếp tục.
Đừng biến một bài học lịch sử quan trọng và hay như thế thành một phê phán bừa bãi và đầy thiên kiến.
Nhà văn Nguyên Ngọc
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012
NHỎ VÀ LỚN
Nhỏ và lớn
(Dân trí) - Một chiếc tháp truyền hình cao nhất, hiện đại nhất miền Bắc, chi phí xây dựng mất 78 tỉ đồng bỗng dưng trở thành đống sắt vụn, khiến dân trong tỉnh cả tuần không xem được ti vi vì mất sóng, vậy mà chỉ được quan chức xếp loại là sự cố nhỏ…
(Minh họa: Vũ Toản)
Bạn tôi đột ngột xin phép nhà trường cho về ít ngày, khóc:
- Em vừa được tin nhắn từ quê, nhà em bị cơn bão Sơn Tinh thổi đổ mất rồi. Hu hu …!
- Lo thay cho em! Cơn bão Sơn Tinh này dữ dội quá, còn thổi tốc mái 13.200 ngôi nhà và bẻ gẫy cột truyền hình của tỉnh em đấy. Về đi. Về ngay đi xem sự thể thế nào!
Mấy hôm sau, trở lại trường, bạn bè hỏi thăm, hắn bảo:
- Thấy tớ về, ông cụ trừng mắt, mắng: “Chuyện nhỏ như con muỗi mắt, có đáng gì đâu mà cũng về, vừa bỏ mất mấy buổi học vừa tốn tiền!”.Nghe bố mắng, tớ cãi: - Bố mẹ làm lụng vất vả, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nhịn ăn nhịn mặc chắt chiu từng đồng bao năm trời mới xây nổi cái nhà, thế mà nhà bị đổ, con có dở hơi mới không tiếc!
- Thế bố cậu bảo sao? Mọi người hỏi.
- Ông cụ bảo, lúc đầu bố cũng tiếc, ngồi bệt ở sân, nhìn ngôi nhà đổ, cầm chiếc điếu cầy mà run tay không châm nổi lửa, nước mắt đầm đìa. Rồi sau, nghe một quan chức phát biểu, bố tớ ngẫm nghĩ thấy tiếc làm chi cái nhà mình bị đổ.
- Vị quan chức nào mà sâu sát dân thế. Sau cơn bão dữ dội đã lặn lội về tận quê cậu khéo mồm động viên nhân dân...
- Đó là một lãnh đạo của Cục Giám định Nhà nước. Vị quan chức này không về thăm hỏi nhân dân quê tớ, mà về tỉnh để thị sát tháp truyền hình cao 180 mét của tỉnh bị bão Sơn Tinh giật đổ sập xuống công viên,vắt ngang đường, sát một nhà dân, chỉ còn lại phần đế tháp. Đây là tháp truyền hình hoàn thành năm ngoái, mới được đưa vào sử dụng. Cái đáng nể thứ nhất, đây là tháp truyền hình cao và hiện đại nhất miền Bắc, có vai trò là trung tâm phát sóng cho cả một vùng. Cái đáng nể thứ hai, chiếc tháp này xây tốn hết 78 tỉ đồng, một đống tiền đấy. Sau sự cố, tỉnh mất sóng truyền hình dài ngày. Ấy vậy mà sau khi thị sát, vị quan chức này tuyên bố: Sự hiện diện của ông ta là chỉ kiểm tra nắm tình hình hướng dẫn địa phương khắc phục vì đây được xếp loại là sự cố nhỏ. Nghe thấy vậy, bố tớ giật mình nghĩ: “Một chiếc tháp truyền hình cao nhất, hiện đại nhất miền Bắc, chi phí xây dựng mất 78 tỉ đồng mà khi bị bão giật đổ, trở thành đống sắt vụn vô dụng, dân trong tỉnh cả tuần không xem được ti vi vì mất sóng, vậy mà chỉ được quan chức xếp loại là sự cố nhỏ, vậy thì cái nhà mình chẳng qua là cái li ti trong cái nhỏ đó, có đáng gì mà phải tiếc rơi nước mắt”. Nghĩ vậy là hết buồn luôn.
Nghe vậy, mọi người bảo:
- Sai, bố cậu sai rồi! Vị quan chức nọ coi chiếc tháp truyền hình cao nhất, hiện đại nhất miền Bắc bị bão giật đổ, dù mất toi 78 tỉ đồng nhưng không phải là tiền túi của ông ta bỏ ra, hi hi hi … Ông ta chẳng mất gì, chỉ nhà nước và nhân dân mất nên coi đó là sự cố nhỏ. Còn ngôi nhà của gia đình cậu, bố mẹ cậu đã làm lụng vất vả lại bóp mồm bóp miệng tích góp cả đời mới đủ tiền làm, thì dù giá trị căn nhà đó chỉ một, hai trăm triệu đồng vẫn là sự cố rất lớn với gia đình cậu chứ sao lại coi đó là sự cố nhỏ được.
Nguyễn Đoàn
CÔNG VĂN QUẢN LÝ TÌNH YÊU NƠI CÔNG SỞ
CÔNG VĂN QUẢN LÝ
TÌNH YÊU NƠI CÔNG SỞ
(Chuyện tình Tào Phi – Chân
Thị trích : Tam Quốc @ Diễn Nghĩa)
Lê Trâu.
Lê Trâu.
TIẾNG SÉT ÁI TÌNH, TIN ĐỒN LAN
RỘNG
Trưởng phòng văn hóa
doanh nghiệp của công ty là Tào Phi – con trai của Tào Tháo. “ Một công ty gia
đình điển hình”, Chân Thị nghĩ chuyện đã đến nước này, đành phải làm theo ý
trời vậy.
Cô không thể biết rằng sự
có mặt của cô đem lại bao điều mới mẻ cho các phòng ban trong công ty. Đặc biệt
là Tào Phi, anh ta có cảm giác như bị sét đánh, ngày đêm nhung nhớ, thương thầm
nhớ trộm Chân Thị. Tào Phi thường yêu cầu cô tăng ca. Lý do rất đơn giản, Chân
Thị quả thật là cô gái tài giỏi hiếm có. Nếu chỉ có tài mà thôi thì không có
vấn đề gì. Nhưng cô ấy còn xinh đẹp nữa, vấn đề mới thực là nhiều.
Tục ngữ hay nói nam nữ
phối kết hợp thì làm việc sẽ không biết mệt mỏi, đây dường như là một chân lý
không cần kiểm chững thêm. Sắc đẹp làm cho nữ công chức nơi nhiệm sở như cá gặp
nước, xung quanh lúc nào cũng có đồng nghiệp nam ân cần chăm sóc, và nhất là
trưởng phòng. Nhưng dường như sự hấp dẫn các cô gái xinh đẹp đó thương làm cho
các cô gái vô cùng khốn khổ: Nếu cô làm tốt, mọi người sẽ cho là do bề ngoài
của cô; nếu cô làm không tốt, mọi người đương nhiên cũng cho rằng do cô ấy được
nuông chiều quá, kết quả là gậy ông đập lưng ông, chẳng ai thông cảm cho cô.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)